watch sexy videos at nza-vids!
abc
def
Ngày nay - hông phải ngày xưa, nay thiệt là nay ở một làng nhỏ trên miền núi có một cặp vợ chồng tiều phu. Gọi là tiều phu cho nó văn hoa chứ gọi như người ta vẫn gọi là lâm tặc thì đúng hơn nhờ. Tuổi đã về chiều mà vẫn chưa có con dù đâu có biết phòng tránh gì đâu. :- & Hôm nọ đi coi bói thì thầy bói bảo tại làm cái nghề phá sơn lâm nên không có đức. Cả hai phải cố ăn chay niệm phật thì may ra trời phật thương mà cho một mụn con. Từ đó bác tiều phu quyết tâm bỏ nghề lâm tặc chuyển sang làm phu cõng hàng lậu qua biên giới cho mấy tay buôn thuốc lá. Một năm sau, quả nhiên thu nhập không những khá hơn mà còn có tin vui nữa. Trong một thời điểm gần tết, hàng nhiều quá nên bác tiều phu gái phải đi phụ chồng dù sắp đến ngày khai hoa nở nhụy. Trên đường đi, do mang vác nặng bác tiều phu gái chuyển dạ đột ngột và hạ sinh ra một cậu bé kháu khỉnh trên một hòn đá thật to giữa rừng. Cậu bé
được đặt tên Thạch Sanh là vì vậy. Thạch Sanh lớn nhanh như thổi, lanh lẹ, tháo vát và sức mạnh hơn người nhưng hơi ngu ngu nếu không muốn nói là ...rất
ngu. Có lẽ đầu óc Thạch Sanh có vấn đề là do di chứng khi sinh ra cái đầu va phải hòn đá lớn. Tuy nhiên bố mẹ Thạch Sanh cũng rất vui vì cũng có một mụn con nối dõi tông đường. Thạch Sanh luôn được bố mẹ cưng chiều, suốt ngày chỉ biết chơi bời, bắn chim, câu cá mà chẳng làm gì cả. Nhà vốn nghèo nên Thạch Sanh chẳng được đi học nhưng nói về đánh nhau thì chẳng ai bằng. Cuộc sống yên ả không được bao lâu thì bố mẹ Thạch Sanh qua đời vì bệnh già. Nhà cửa đất đai thì bị chính quyền xã thu hồi lại hết vì thực chất mảnh đất mà lâu nay nuôi lớn Thạch Sanh là đất chiếm dụng bất hợp pháp. Giá đất đang lên, tưởng như được thừa kế mấy tỷ bỗng nhiên không có gì nhưng đối với Thạch Sanh thì đúng là chẳng có chuyện gì cả. Gia tài chỉ còn cái rìu & cái khố đang mặc trên người, Thạch Sanh dọn ra gốc đa đầu rừng để sống và trở lại cái
nghề đầu tiên của bố mẹ - lâm tặc - để nuôi sống bản thân. Một ngày đẹp trời nọ, trong lúc Thạch Sanh đang ngồi nhậu món tê tê hầm thuốc bắc và mài rìu
cho bén để chuẩn bị vào rừng thì có một người đến mua gỗ. Người này họ Lý tên Thông là chủ của nhà hàng "Bốn Mùa" rất có tiếng ở thị trấn. "Bốn Mùa" nổi tiếng với các món thịt rừng mà Lý Thông đã dày công sưu tập được. Lý Thông lại là người thông minh, có học hành đàng hoàng, ăn nói thì chừng mực nên việc buôn bán rất khấm khá. Sau một hồi thương lượng mua 100 khối gỗ về làm củi, Lý Thông thấy tính tình Thạch Sanh cũng hiền lành, buôn bán cũng dễ chịu nên rất thích. Lý Thông đề nghị cùng Thạch Sanh kết nghĩa anh em để cùng làm ăn và có thể giúp đỡ nhau trong lúc tình hình kiểm soát lâm sản đang gắt gao. - Tui nghĩ thế này - Lý Thông nói - Tui và chú kết nghĩa anh em thì còn gì
bằng. Chú đi rừng được bao nhiêu về tui bao hết.
Mà tui thì quen biết rộng, lỡ tụi kiểm lâm có hỏi thăm chú thì tui còn lo được. Thạch Sanh nghe thì mở cờ trong bụng nên vội vàng đồng ý bởi cũng đã ngán cái cảnh chui rúc trong rừng trốn tránh như bấy lâu nay. Sau đó Thạch Sanh dọn về nhà Lý Thông để tiện việc giúp
đỡ ông anh quản lý nhà hàng và cũng để có thêm thu nhập. Từ ngày có Thạch Sanh, nhà hàng "Bốn Mùa" càng ăn nên làm ra vì các món thịt rừng truyền thống luôn được đáp ứng đủ chưa kể những món độc chiêu cũng có như cháo lưỡi cọp, chân báo hầm củ sắn, đuôi gấu xào lăn lộn, tai voi nướng mỡ khỉ... Món nào cũng có, chỉ cần khách đặt trước là Thạch Sanh vào rừng hai ba ngày để kiếm. Nhà hàng càng ăn nên làm ra thì Lý Thông càng bị nhiều người ganh ghét nên tìm cách hãm hại. Bọn chúng ép Lý Thông vào dân quân tự vệ vì không thể bắt Lý Thông đi nghĩa vụ quân sự do Lý Thông
bị cận thị 4,5 đi-ốp bởi hồi nhỏ lo học nhiều quá.
Thị trấn nằm ngay cạnh cửa rừng, mà cạnh cửa rừng có một ngôi miếu hoang rất nguy hiểm vì đó là nơi thú dữ thường lui tới ăn những đồ cúng mà dân chúng bỏ lại. Đêm nọ, Lý Thông được phân công phải ra gác ngôi miếu hoang đó. Biết là nguy hiểm nhưng không thể không đi, Lý Thông chợt nhớ Thạch Sanh là người quen đi rừng, trời còn không sợ chứ nói chi mấy con thú vớ vẩn đó nên bèn nhờ Thạch Sanh giúp. Thạch Sanh vui vẻ nhận
lời vì thấy chẳng có vấn đề gì, chỉ là ngủ bụi một đêm thôi mà ngủ bụi thì quá quen rồi. Đêm đó, Thạch Sanh vác theo một két Heineken ra cái miếu hoang. Trăng thanh gió mát, Thạch Sach chơi liền tù tì một lúc tám chai thì bỗng nhiên ở đâu gió nổi lên cuồn cuộn, sương mù giăng kín khiến Thạch Sanh chẳng thấy gì cả. Thấy sự lạ, Thạch Sanh tay phải cầm chặt chiếc rìu, tay trái cầm chai ken đang uống dở thủ thế liền. Rất bất ngờ từ trong bóng tối một con rắn to khủng khiếp lao đến. Thạch Sanh nhanh tay chọi chai ken thẳng vô mỏ con mãng xà làm gãy lìa ba cái răng cửa của nó rồi tiện tay bửa một phát rìu chí mạng. Con mãng xà nằm quay đơ trên mặt đất dài chắc cỡ mười tám thước với cái đầu văng ra xa khoảng bốn thước. Lúc đó mới thấy hết được sức mạnh của Thạch Sanh, chỉ có thể là Thạch Sanh & Heineken. :eee

Tiep tuc